cửa “Tính! Toang! Tính! Toang” ngoài cổng làm cho nó giật mình rồi chùm mền lại ngủ như chưa có gì xảy ra. Diễm Trang nghe tiếng chuông cửa thì cô bật người ngồi dậy chạy ra ngoài, cô biết là người bấm chuông không ai khác ngoài ông Vinh người đàn ông cô yêu thương. Diễm Trang chạy thoăn thoắt ra cửa ngõ, khi cánh cửa cổng vừa hé mở thì cô nhào tới ôm hôn ông Vinh quyết liệt, cô như vỡ òa khóc nức nở mà nghẹn ngào. – Bác Vinh ơi! Cháu nhớ bác lắm! Bác có biết không? Ưm! Ưm – Bác biết mà! Diễm