cuốn lấy nhau mãi không thôi cho đến khi hơi thở sắp cạn kiệt, mới nuối tiếc rời ra. Quay lại cô bé đang ướt sũng, nó đã nhả ra quả dưa leo tôi đưa vào. “Chà, bé này hư quá ta, cho dưa leo mà không chịu ăn, vậy phải phạt thôi nhỉ. Em thấy anh nói có đúng không” Na đáp: “Đúng vậy, phải phạt mới chừa. Nhưng anh phạt nhẹ thôi nhé” Em chưa kịp dứt lời, tôi đã nhanh chóng cắm quả dưa leo vào thật sâu trong cô bé của em. Lúc này em rèn lên khe khẽ. “Anh ơi, từ từ thôi. Đột ngột quá em… em” Tôi lại