ngủ nhờ anh trai với cô y tá đáng đồng tiền, chiếc áo yếm của văn mẫn, sang hai bên, bầu ngực của nàng được giải phóng, bật bung ra ngoài, nhô cao một cách ngạo nghễ. Đại Nhân như con sói hang, y úp mặt vào bầu ngực của Văn Mẫn, một bên bóp, mỗi ngày lão già với cô y tá gợi cảm một bên bú, cuồng bạo: – Ư… á… hihi… nhẹ thôi… từ từ nào… Tiển Phàm nín thởi, y lắng nghe những lời nói phát ra từ miệng Văn Mẫn như những lời dạy bảo rồi nhanh chóng ghi nhớ sâu nó vào trong đầu. Cổ họng y khô khốc, đôi mắt rực lửa vẫn không hề rời khỏi tấm thân bốc lửa của nàng. Văn Mẫn cười khúc