bạ: Nguyệt Ảnh. Mình cau mày nhìn em thắc mắc không hiểu sao em lại lưu với tên đó, em ra vẻ mặt giận và cấu mình đau điếng. Lúc sau mới nhớ ra, hồi ấy khen em bằng một câu thơ: Nguyệt di hoa ảnh ngọc nhân lai. Giải nghĩa cho em thì em thích ra mặt, thư hồi âm kèm một bức ảnh em cười, một bức em thè lưỡi kiểu trêu chọc. Em lại bẹo mình 1 cái nữa. Nhẹ nắm lấy tay em, để trên đùi mình. Em cũng siết nhẹ tay mình, ngả vào vai mình, mình ngửi và hôn nhẹ lên tóc em: “Thơm quá!” Em siết chặt tay mình,